Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 8


“Nhưng anh là của em mà”.


“Anh là của em sao?”.


“Chứ sao! Nếu không, em đóng dấu cho anh, in chữ Vu Bắc Bắc nhé?”.


“Vâng, em sẽ đóng dấu cho anh, in chữ Vu Bắc Bắc, anh cứ yên tâm, anh không chạy được đâu!”.


Chúng tôi cứ nói linh tinh như vậy, tay anh nắm chặt tay tôi, đưa tôi đến vườn hoa Lệ Cảnh.


Vườn hoa này đẹp quá! Khắp nơi là cánh hoa sen đang nở, nước chảy qua những cây cầu nhỏ. Còn có những đình đài lầu các, rõ ràng đây không phải nhà anh vì nhà anh ở trong ngõ mà!


Anh dừng trước phòng 2501 của tòa nhà C.


Anh mở cửa. Đây là một căn phòng nhỏ khoảng trăm mét vuông. Màu sắc bên trong khá mạnh, giống như màu trong bộ phim Frida[2], màu xanh da trời và đỏ xen kẽ tạo cảm giác thần bí, mỗi vật trang trí đều có hơi thở của nghệ thuật rất rõ, ghế sofa là một đôi môi đỏ, giống như tranh của Dali Domenech[3], trên tường treo vô số những bức họa tranh trừu tượng rất đẹp, hình như mang phong cách của Henri Matisse[4], còn có vài bức họa của Kandinsky[5].


[2] Frida kể về cuộc đời của nữ họa sĩ người Mexico, Frida Kahlo.


[3] Tên đầy đủ là Salvador Felipe Jacinto Dali Domenech (11/05/1904-23/01/1989), là một nghệ sĩ của xứ Catalonia, Tây Ban Nha. Ông được coi là một trong những họa sĩ có ảnh hưởng lớn nhất trong thế kỷ XX với phong cách siêu thực.


[4] Họa sĩ, nhà điêu khắc người Pháp nổi tiếng với khả năng sử dụng màu sắc và chất lỏng cũng như khả năng hội họa tuyệt vời và nguyên sơ.


[5] Là một họa sĩ, thợ in và nhà lý luận người Nga. Ông là một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhất thế kỷ XX, người được tôn vinh với những tác phẩm thuộc trường phái trừu tượng hiện đại đầu tiên trên thế giới.


“Đây là đâu?”


“Là nhà một chiến hữu của anh”.


“Chiến hữu?”


“Ừ, một chiến hữu phiêu dạt ở xứ Bắc, giỏi lắm, gần đây đang ở nước ngoài, đưa chìa khóa cho anh trông coi. Có lần anh ngủ ở đây một mình, vì không khí ở đây rất thích, anh đã viết được mấy bài hát đấy. Anh đã tính từ lâu rồi, nếu em đến Bắc Kinh thì sẽ ở đây, rồi anh sẽ đưa em đi chơi, em muốn đi đâu anh đưa em đi đó”.


“Có hợp với em không?”


“Hợp chứ sao không, quá hợp là đằng khác”.


Trái tim tôi reo lên vì vui sướng. Căn phòng này quá hợp với tôi, dường như đã chờ đợi tôi từ lâu lắm rồi.


“Em thích không?”. Anh hỏi.


“Có chứ!”.


“Chỉ cần em thích, sau này anh sẽ cho em một căn phòng như thế”.


“Em đã có rồi mà!”. Tôi nói.


“Ở đâu?”.


“Ở đây”. Tôi chỉ tay vào tim anh: “Tim anh chính là một căn phòng, em đã dọn vào đấy ở từ lâu rồi!”.


Anh lại cầm tay tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay và nói với tôi:


“Bắc Bắc à, sao em lại hấp dẫn thế chứ?”.


“Lại tâng bốc em rồi!”.


“Không phải tâng bốc đâu, anh nói thật đấy!”.


“Không phải thật! Em đâu có xinh như Khả Liên, sao anh không yêu nó?”. Ở cạnh Giang Nam, tôi luôn luôn có một chút tự ti, hình như anh với Khả Liên mới xứng đôi.


“Đồ ngốc, tình yêu mà cứ hỏi tại sao à? Giống như em hỏi trời tại sao lại là trời, đất tại sao lại là đất, tại vì, trời vốn là trời và đất vốn là đất thôi, giống như trời sinh ra em là để dành cho anh, còn anh, trời sinh ra là để dành cho em”.


Trời ạ, anh nói nghe ngọt ngào quá, tôi không chịu nổi, lại cười khẽ.


“Không được cười!”.


“Tại sao lại không được cười?”.


“Vì, vì em mà cười là anh lại muốn hôn em”.


“Không phải chứ?”.


“Nếu không, em thử cười lại lần nữa xem?”.


Tôi lại cười.


Anh ôm tôi vào lòng rất nhanh, rồi bất ngờ hôn tôi, tôi tránh và cười, càng cười thì càng nhột, cuối cùng tôi cảm thấy người mình mềm nhũn ra, lưỡi của anh là một con rắn hay sao mà cứ quấn lấy lưỡi tôi, hết lần này đến lần khác, trời đất như điên đảo, mùa xuân, hoa nở, tim tôi ấm nóng.


“Đừng, đừng thế mà”. Tôi chống cự một cách yếu ớt.


Anh hôn tôi rất sâu, bao lâu rồi nhỉ?


Tôi như ngừng thở.


“Em sinh ra là để dành cho anh”. Tôi nói khe khẽ.


“Anh sinh ra là để dành cho em”. Anh trả lời.


“Không được nói lại”.


“Em sinh ra là để dành cho anh!”.


Chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau, dường như để hai người nhập làm một.


“Không được, phải đi rửa mặt đã! Ở trên tàu cả đêm mệt chết được, anh nhìn mắt em có quầng đen rồi này!”.


“Đâu mà, quầng đen ở mắt cũng đẹp! Em đi đi, anh chờ!”.


Tôi đi vào nhà vệ sinh, bỗng nhìn thấy toàn là son môi, nước hoa, mặt nạ, còn nhìn thấy đồ lót và tất giấy của con gái, tôi chạy vụt ra.


“Sở Giang Nam, chiến hữu của anh là con gái à?”.


“Sao thế, là con gái thì sao?”.


Tôi giận tím người, không thể hiểu nổi, anh có người chiến hữu thân thiết đến thế cơ à, chị ta có căn nhà đẹp như mơ ở Bắc Kinh, rồi còn cho anh ở? Hai người đó có quan hệ gì với nhau? Anh rõ là đồ lăng nhăng! Tôi ghen mờ cả mắt, hóa ra, chiến hữu của anh là con gái!


“Em không ở”. Tôi nói: “Em ra khách sạn”.


“Em sao thế?”. Anh cũng tức: “Chị ấy là một chiến hữu rất tốt, rất có nghĩa khí, chơi chung với cả nhóm bọn anh. Nhà chị ấy giàu, mua nhà cho chị ấy ở Bắc Kinh. Chị ấy vốn không sống ở đây, mà ở khu 798 và Tống Trang[6] cơ, chị ấy lớn hơn anh năm, sáu tuổi, là chị gái của bọn anh.”


[6] Một nơi tập trung rất nhiều nghệ thuật gia ở Bắc Kinh.


“Thật không?”.


“Thật chứ! Một người chị rất tài hoa, còn mở triển lãm ở nước ngoài đấy, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương xong tự lập nghiệp. Nhưng chị ấy lại là fan của anh, thích nghe những bài hát của anh, nói giọng anh giống giọng Evanescence”.


Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu, vì dù sao chị ta cũng là con gái.


“Thôi thôi, đến bà già bán kem ở cửa cũng là nữ đấy, em cũng ghen à?”.


“Vâng, em ghen”.


“Em ấy, đồ nhỏ nhen”.


“Vâng, em nhỏ nhen”.


“Nhỏ nhen là đúng rồi! Ai đó đã nói, nếu người con gái yêu mà không nhỏ nhen thì cô ấy không yêu bạn, thực tế chứng minh là em yêu anh!”.


“Ghét!”.


“Ghét thì ghét!”.


Tôi nói là “ghét”, anh lại đến bên cạnh rồi hôn tôi đến đổ rạp người trên ghế sofa, lại còn nói: “Anh đáng ghét cũng được, dù sao cũng chỉ ghét thôi mà.”


Ôi, cái đồ đáng ghé này, tại sao, tại sao tôi lại yêu anh cơ chứ!





2


Tôi thi đỗ trường Đại học Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh, Sở Giang Nam cũng thi đỗ một trường đại học hạng ba, chuyên ngành âm nhạc. Nhưng tôi không ngờ rằng Khả Liên cũng thi trường ở Bắc Kinh, kết quả môn nhạc của nó rất cao, nó đỗ trường Đại học Sư phạm Thủ Đô.


Hóa ra, nó vẫn không chịu thôi, vẫn quyết chiến đấu tới cùng, tôi đã hiểu điều đó.


Mặc dù cùng thi đỗ các trường ở Bắc Kinh, nhưng chúng tôi không hề liên lạc với nhau. Tôi đi tàu hỏa tới nhập học, còn nó đi máy bay. Nó đi máy bay thường ngày như đi xe bus thôi, tôi đương nhiên hiểu rõ ý đồ của nó khi đến Bắc Kinh, nó đến vì Sở Giang Nam.


Điều đó khiến tôi thấp thỏm không yên.


Khả Liên giống như một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ phát nổ lúc nào. Quả bom hẹn giờ này bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan tôi và Giang Nam, tôi hy vọng nó mau yêu người khác, vì nó là một cô gái xuất chúng mà.


Nhưng theo cảm giác của tôi, nó không yêu người khác.


Chúng tôi đã từng gặp nhau một lần ở Tây Hồ, nó đi dạo với một đứa con gái khác, chúng tôi bỗng nhiên lặng đi, không ngờ lại gặp nhau.


Đôi mắt của nó vẫn lạnh như băng, chất chứa hận thù, còn tôi, vừa trở về sau khi quấn quýt với Sở Giang Nam ở Bắc Kinh, có thể thấy tâm trạng hai đứa khác nhau chừng nào.


Thế mà bây giờ nó cũng ở Bắc Kinh.


Tôi và Giang Nam ở bên nhau mỗi khi cuối tuần, anh đưa tôi đi bar hát, hoặc là ăn uống với bảy, tám người bạn, cái nhóm bạn của anh rất vui, có người là nhạc sĩ, người là nhà thơ, họa sĩ, còn có người làm về body art, ai cũng ăn mặc kỳ quái, nuôi tóc dài, bấm lỗ tai, hút thuốc và uống rượu. Mỗi lần phải uống vài chai Tequila[1] to, còn có mấy kẻ đồng tính, hoặc yêu lưỡng tính.


[1] Tequila (phát âm như tê-ki-la) là một thứ rượu chưng cất truyền thống của Mexico có độ cồn cao.


Giang Nam nói:


“Có biết tại sao anh yêu em không? Vì em đơn giản và thuần khiết, giống như một tờ giấy trắng, có thể vẽ những bức tranh đẹp nhất trên đó”.


“Còn anh thì quá là phức tạp!”. Tôi nói: “Không ngờ thế giới của anh lại loạn thế”.


“Thế này mà loạn, em yêu ạ, rồi em sẽ được trải qua tất cả thôi, mà những việc em trải qua không chừng sẽ là tài sản quý giá nhất của em”.


Rồi tới một ngày, người chị họa sĩ của Giang Nam, cũng chính là chiến hữu của anh, Sách Nhan trở về.


Sống ở nhà chị ta đã lâu, lại còn dùng dầu gội đầu của chị ta, nên tôi cũng chờ đợi gặp người chiến hữu đó của Giang Nam.


Chúng tôi hẹn nhau ở Lan club[2] của tòa nhà Song Tử.


[2] Một câu lạc bộ được bài trí với đẳng cấp nghệ thuật thế giới của Trung Quốc.


Mười giờ, tầng bốn, Lan club, Giang Nam dắt tay tôi đi vào căn phòng trên trần treo đầy các bức họa, lại có một thứ âm nhạc kỳ dị và thần bí.


Trên chiếc sofa màu đỏ, tôi nhìn thấy một người con gái tóc dài.


Khuôn mặt nhìn nghiêng của chị ta hơi giống Duras, rất có chiều sâu.


Tôi thấy chị ra mặc chiếc váy Bohemian rộng, đeo một chiếc vòng tay cực lớn của Tây Tạng, choàng một chiếc khăn to của Scotland. Khi chị ta quay mặt lại, quả là đẹp kinh hoàng.


Chị ta đẹp thật.


Đó là một vẻ đẹp sửng sốt, đúng, chị ta khiến tôi thấy sợ. Nếu như sắc đẹp của Khả Liên hơi nông thì sắc đẹp của chị ta rất sâu, nếu sắc đẹp của Khả Liên là mặt phẳng thì sắc đẹp của chị ta là hình khối.


“Vu Bắc Bắc à? Chị đã nghe cái cậu Sở Giang Nam này nhắc tới em từ lâu, em có phong cách lắm. Nào, ngồi xuống cạnh chị đi”.


Tôi căng thẳng ngồi xuống cạnh chị ta, cảm thấy sức hấp dẫn mê hồn khiến người ta không thể thoát ra nổi của chị ta.


“Này”, chị ta rút ra một điếu thuốc màu xanh dài và mảnh, kẹp giữa những ngón tay trắng trẻo.


“Không ạ, em không biết hút”.


“Con gái không hút thuốc chẳng sexy tẹo nào. Này!”. Chị ta nhất quyết.


Giang Nam cười, tôi hoang mang lắm, đây là lần đầu tiên người ta đưa thuốc cho tôi hút, còn trước đây, tôi không bao giờ đ宧 vào thuốc lá cả, tôi quan niệm thuốc lá với tôi không liên quan tới nhau.


Tôi do dự trong ba giây, chỉ có ba giây, rồi đón lấy, giả vờ châm thuốc một cách thuần thục, cuối cùng, tôi hút hơi đầu tiên.


Sặc đến trào cả nước mắt.


Sách Nhan và Giang Nam đều cười, Sách Nhan châm một điếu, nhả ra mấy vòng khói. Chị ta nói:


“Em ấy, nhìn qua đã thấy là một cô bé con rồi, nhưng con gái thỉnh thoảng hút thuốc cũng chẳng xấu, rồi mọi việc trên thế giới này cũng sẽ có lúc khiến em đau khổ, hơn nữa, khi không có đàn ông thì cũng nên hút chứ”.


Chị ta cười một cách lẳng lơ, còn tôi thì bị chấn động mạnh. Nếu như Giang Nam dành cho tôi một tình yêu trong sáng, thì, Sách Nhan lại khiến tôi hoang mang. Trên người chị ta có mùi, một thứ mùi mạnh mẽ và có độc cứ phả mạnh vào mặt tôi.


Những người khác lần lượt tới, ở cạnh quầy bar có một đôi tình nhân đang ngoẹo cổ hôn nhau, trên sân khấu, có một cô gái nước ngoài đang hát tiếng Anh, nghe rất nhẹ nhàng dễ chịu.


Tôi im lặng nhìn bọn họ, bọn họ đang nói chuyện thi ca hội họa và body art, trong đó có một cậu trai mà trên tai xuyên đến bảy, tám lỗ cứ nhìn tôi chăm chú. Tôi rất ghét người khác nhìn tôi như vậy, thật là bất lịch sự.


Họ lại gọi Chivas và Tequila, nhà Sách Nhan rất giàu, chị ta có phòng làm việc ở khu 798 và Tống Trang, hôm nay coi như bữa tiệc mừng chị ta trở về, cũng là chị ta trả tiền.


Tôi nhìn đơn giá. Trời ơi, một chai rượu những bảy, tám nghìn tệ, quá đắt.


Sở Giang Nam nói:


“Đừng có nói ra, đừng tỏ ra là nhà nghèo kẻo người ta coi thường đấy, được chứ?”.


Tôi gật đầu. Đúng, cái nơi này đúng là chốn của kẻ có tiền, nó làm cho tôi không thở nổi và cảm thấy bức bối.


Nhưng Sở Giang Nam lại rất quen với nó, vì từ mười lăm, mười sáu tuổi anh đã chơi với hội này rồi. Tôi rất tò mò chuyện tình yêu của Sách Nhan, chị ta xinh đẹp và có tài, lại giàu có thế này nữa, chắc hẳn có nhiều đàn ông theo đuổi lắm. Tôi hỏi nhỏ Giang Nam:


“Sách Nhan chắc có nhiều đàn ông theo lắm nhỉ?”.


“Đương nhiên”.


“Thế thì tình sử của chị ấy chắc là phong phú lắm”.


“Ừ!”.


Anh trả lời thật rõ ràng và đơn giản, làm tôi ngại không dám hỏi thêm. Sách Nhan đang uống rượu giao bôi với bọn đàn ông, trong đó có một người là đạo diễn, ông ta đang nói muốn mời chị ta diễn vai nữ bác sĩ.


“Không! Không!”. Chị ta nói: “Nếu cho tôi diễn vai bệnh nhân tâm thần thì được!”.


Mọi người đều cười, một nhà thơ tên là Khoai Tây nói:


“Chị đúng là đồ thần kinh!”.


Ai cũng uống đến say, chỉ có tôi là tỉnh nhất. Tôi chỉ uống mấy cốc nước đá. Mọi người hò nhau đi hát karaoke ở Melody, có người đề nghị đi Thiên Thượng Nhân Gian với Kẹo Ngọt, tôi thì chỉ cảm thấy mệt và khó thích ứng, phải đó, nơi này quá lộn xộn, tôi không hợp với cái hội này, tôi đề nghị về trường. Giang Nam nói:


“Được, anh đưa em về”.


Bọn họ đi Melody, về sau tôi nghe nói là họ còn chơi tới sáng, rồi cùng ngủ ở nhà Sách Nhan, ba phòng, nam nữ ngủ chung.


Tôi cảm thấy thật khó chịu.


Tôi nói với Sở Giang Nam:


“Lần sau những dịp thế này em không đi đâu, cứ có cảm giác hỗn loạn sa đọa thế nào ấy, không hợp với em”.


Sở Giang Nam nâng cằm tôi:


“Vu Bắc Bắc, em phải làm quen với mọi hoàn cảnh, càng là những hoàn cảnh như thế càng phải giữ được mình, đó mới là sự thuần khiết. Giống như anh, anh đã chơi với họ mấy năm rồi, nhưng anh chẳng yêu đồng tính, cũng không dùng thuốc lắc, anh vẫn yêu những thứ thuần khiết sạch sẽ và đẹp đẽ như em”.


Tôi nghĩ tôi đã hơi hiểu vì sao Giang Nam không yêu Khả Liên. Ở người Khả Liên tỏa ra mùi giống bọn họ.


Trên người Sách Nhan, tôi như nhìn thấy hình bóng Khả Liên. Họ đều đẹp như hoa, nhà thì giàu nên vung tiền như rác, một người thích hát, một người thích vẽ, đều liên quan tới nghệ thuật. Tôi thấy nếu đem so sánh tôi với họ, tôi cứ như một con vịt con xấu xí.


Có Sở Giang Nam yêu là được.


Thật ra tôi thích đi chơi với Sở Giang Nam ở loanh quanh khu Ngã Năm, chỗ đó gần trường tôi, lại có nhiều cửa hàng ăn nhỏ mà ai cũng mê. Chúng tôi đi dạo qua từng cửa hàng một, Sở Giang Nam kiên nhẫn xách túi hộ tôi, tôi mua một cái áo hết mấy chục tệ, cảm thấy vui lắm. Mặc dù tôi chẳng có nhiều tiền như Khả Liên, chỉ có thể mặc những bộ quần áo hơn trăm tệ, nhưng chỉ cần nhìn thấy hay hay là được.


Đồ trang điểm của tôi toàn do Sở Giang Nam mua cho, ở đó có rất nhiều hàng mỹ phẩm nhỏ của nước ngoài, tôi chọn đi chọn lại, Sở Giang Nam nói tôi đúng là một cô bé con.


Nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn tôi, rồi trả tiền, xong anh lại dắt tay tôi đi tiếp.


Tôi thích anh cầm tay tôi.


Tôi thích mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau. Mỗi ngón tay lại đan vào một ngón tay, cảm giác ở đầu ngón tay thật kỳ diệu, nó truyền đi tình yêu của chúng tôi. Sở Giang Nam đã viết một bài hát tên là Tình yêu ơi, đừng buông tay anh ra:


Một mình cô độc đi trên con đường sau mưa


Nhớ về những vết thương rỉ máu đang lướt qua trong khoảnh khắc


Lòng bàn tay vẫn khắc ghi sự ấm áp của em


Nước mắt em cũng từng rơi ướt ngực anh


Tối nay em đang đứng trước ngõ nhà ai


Tại sao lại hủy hoại thiên trường địa cửu


Tối nay em đang ở trong vòng tay của ai


Tại sao anh phải uống những giọt rượu đắng cay của nỗi nhớ


Tình yêu ơi, đừng buông tay anh ra


Cầu xin em, đừng buông tay anh ra


Nếu bước chân em không thể dừng lại vì anh


Hãy cho anh được khoác áo cho em lần cuối


Khi mà gió lại thổi trong đêm nay


Tình yêu ơi, đừng buông tay anh ra


Cầu xin em, đừng buông tay anh ra


Nếu như em không còn nuôi tóc dài vì anh


Hãy cho anh được chải tóc cho em lần cuối


Khi nước mắt làm bạn với anh


Tình yêu ơi, đừng buông tay anh ra


Cầu xin em, đừng buông tay anh ra


Nếu ánh mắt em không còn nhìn theo anh


Hãy cho anh được khóc vì em lần cuối


Khi ký ức xâm chiếm cả linh hồn anh.


Khi anh hát cho tôi nghe, mắt tôi như phủ mờ một lớp sương.


Tất cả những người trong ký túc xá của anh đều biết anh có bạn gái ở trường Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh, nên khi tôi xuất hiện trước cửa phòng họ, họ đều cùng hét lên tên tôi. Hóa ra, Sở Giang Nam đã từng tả tôi cho họ nghe nhiều lần lắm. Mà những người ở ký túc xá của tôi sẽ hỏi vào lúc năm giờ chiều mỗi cuối tuần rằng: “Sở Giang Nam của em sao hôm nay chưa tới?”.


Sau khi đi mua sắm, chúng tôi đi ăn đồ nướng Hàn Quốc ở một nhà hàng tên là Đồ nướng Hùng Gia. Giang Nam thích ăn đồ nướng, nhất là thịt bò nướng, cá tuyết nướng, thêm hai xiên sụn gà và một bát canh hải sản ở đây. Sự cầu kỳ trong ăn uống của anh khiến tôi vô cùng hâm mộ, và tôi càng hâm mộ hơn ở điểm anh có thể ăn rất nhiều đồ nướng.


Nhưng anh cũng đã nói một câu rất đáng giận mà cũng thật đáng nhớ: “Anh muốn ăn em nhất”.


Tôi quay lại: “Em cũng muốn ăn anh nhất!”.


“Thế thì ăn đi này!”.


Chúng tôi yêu nhau như thế, quấn nhau như thế, chỉ cần xa nhau vài ngày là nhớ phát điên lên, một ngày phải nhắn cho nhau mấy chục tin nhắn. Tôi nghĩ, tình yêu thật kỳ diệu, bạn sẽ thấy chẳng có cảm giác với bất cứ người nào khác, chỉ có cảm giác với người đó, tôi nghĩ, đó chính là tình yêu.


Sắp tới mùa đông rồi, Sở Giang Nam nói, hôm nay đi chơi nhà Sách Nhan nhé, Sách Nhan mời chúng mình ăn đồ nướng tự làm ở nhà.


“Được, lâu lắm rồi mình không đi sang nhà chị Sách Nhan”.





3


Tôi nghĩ, chắc cả đời này tôi cũng không quên được tất cả những việc đã xảy ra ở nhà Sách Nhan.


Tôi và Sở Giang Nam đã mua một bó hoa hồng màu xanh rất to, Sách Nhan thích loại hoa hồng cao quý đó. Chị ta sống như Tây, thích ăn đồ Tây, lần này làm đồ nướng chỉ là vì tôi và Sở Giang Nam thôi, chị ta còn mời thêm một vài người bạn làm nghệ thuật khác. Trời có tuyết rơi nhỏ, chúng tôi chen chúc trong tàu điện ngầm, Sở Giang Nam nói: “Anh thích chen chúc thế này”.


Tôi hiểu ý anh.


Anh thích có thể đứng sát bên tôi, ôm lấy tôi.


Chúng tôi ở rất gần nhau, người bên ngoài cửa sổ cứ lắc lư và lướt qua dần. Tôi thích đi tàu điện ngầm nhất, vì một cảm giác thật lãng mạn trên tàu điện. Đang là giờ cao điểm, mọi người cùng tan ca, người quá đông, nhưng có tình yêu thì tôi chẳng sợ gì cả. Tôi thấy trên cửa kính của tàu điện ngầm có phản chiếu hai khuôn mặt trẻ: Tôi và Sở Giang Nam.


Chúng tôi đứng dựa vào nhau, trong tay có hoa, trong mắt có tình, mọi thứ thật hoàn mỹ. Tôi hy vọng tàu điện sẽ đi mãi, đi mãi cho tới già, thế thì hay biết mấy.


Khi mở cánh cửa nhà Sách Nhan, tôi lại được phen sửng sốt.


Sách Nhan ăn mặc thật kool, tất lưới đen, từng ô lưới bám trên đôi chân vừa dài vừa thon của chị ta. Áo hai dây đen, quần cực ngắn màu bộ đội, lò sưởi quá nóng, chị ta vấn tóc lên cao, vài sợi tóc hờ hững buông xuống nhìn thật sexy và cuốn hút. Chị ta đúng là một nữ yêu.


Tôi cởi bỏ chiếc áo lông vũ dày cộm, cảm thấy mình ăn mặc như một con bé nhà quê. Áo len đen, quần bò cũ, để mặt mộc. Giang Nam đi giúp mọi người nướng thịt, chỉ còn vài người đang nói chuyện Picasso, Yasujiro, Ozu, Dali, cả chuyện nữ họa sĩ Fria của Mexico.


Có người nói Sách Nhan nhìn giống như Frida.


“Có phim không ạ?”. Tôi hỏi.


“Có có, xem không?”.


Tôi xem phim một mình, trên mặt đất có để hoa quả, còn có vài người đang nói về hý kịch và phim, tôi bắt đầu xem Frida.


Tôi sửng sốt đờ người ra.


Đây là phim gì?


Những nữ họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử vốn rất ít, mà Frida từ bé đã có sắc đẹp và tài năng hơn người. Cô có mái tóc đen dài, hai hàng lông mày dài giống như đôi cánh chim, bên dưới là đôi mắt to cuốn hút. Nếu so sánh với nữ họa sĩ Phan Ngọc Lương của Trung Quốc, cô quả là xinh đẹp và tài năng hơn hẳn.


Sắc đẹp và tài năng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là cô có cá tính rất mạnh. Vì vậy, bộ phim bắt đầu, khi tôi thấy cô mặc bộ quần áo truyền thống của Mexico nằm trên giường, khi tôi nhìn thấy căn phòng màu xanh lam đậm có những cánh cửa sổ và cửa phòng màu đỏ sẫm tới mức nghẹt thở, tôi biết là mình nghĩ đúng. Đây chính là màu sắc, âm nhạc, bối cảnh, quần áo mà tôi thích, tất cả đều là những thứ mà tôi say mê, bao gồm cả con công đang thoải mái nhàn tản trong căn phòng màu xanh lam.


Ống kính quay cận cảnh vào khuôn mặt cực đẹp, rồi thoắt cái chuyển sang hồi mười tám tuổi. Mười tám tuổi, cô vẫn là một thiếu nữ thích nổi loạn, thích mặc đồ con trai, trốn trong tủ quần áo để làm tình với bạn trai, những dấu hiệu phản nghịch đã bắt đầu hiện rõ từ lúc này. Vì vậy, khi cô bị Rivera lôi tới bữa tiệc rượu mà những nhà nghệ thuật thường tụ tập, cô tự nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .